Trang tin điện tử Tin180.com

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Huong Giang Toi xau nhat vao buoi toi khi ve nha

,Cuộc đối thoại này không giống cuộc phỏng vấn thông thường, nó chỉ đơn thuần là cuộc tán gẫu về “thói hư” của Giang trong thời gian ít ỏi g
,Cuộc đối thoại này không giống cuộc phỏng vấn thông thường, nó chỉ đơn thuần là cuộc tán gẫu về “thói hư” của Giang trong thời gian ít ỏi gần đây vì cô đang khá stress vì công việc. Chị có hay đỏ mặt không?

Tôi đã từng bị đỏ mặt khi lần đầu tiên tập tành nấu ăn và mời mấy người bạn qua chơi. Kết quả là thất bại thảm hại và mọi người phải chạy đi mua đồ ăn về nhà. Nhưng đấy là mấy năm trước thôi, bây giờ thì trình độ nấu ăn của tôi được cải thiện đáng kể, có nhiều món được khen là rất ngon đấy.

Có bức ảnh “độc” thời thơ ấu nào của chị mà các bạn của chị đã “túm” được không?

Vụ này thì yên tâm, hình ngày bé của tôi toàn là hình dễ thương không à! (cười)

Chị đã bao giờ ngủ gật tại một nơi công cộng (xe buýt, sân bay..)?

Khi đi thi Miss World, có hơn 40 thí sinh tới từ các nước, vùng lãnh thổ (trong đó có tôi) phải xin visa khi tới Abu Dhabi mà thủ tục ở đây thì rất rườm rà.

Sau chuyến bay 8 tiếng từ London, mọi người lại phải ngồi chờ ở sân bay để làm thủ tục nhập cảnh mất 5 tiếng. Ai nấy đều quá mệt mỏi và lăn ra ngủ. Ghế không đủ chỗ, nhiều bạn nằm hẳn xuống sàn nhà lạnh cóng để chợp mắt.

Trông thì thật buồn cười nhưng đây là kỷ niệm đáng nhớ nhất tôi gặp phải ở sân bay. Được cái là Abu Dhabi thì quá đẹp, hiện đại, hiếu khách nên tôi vẫn rất muốn trở lại đó du lịch.

http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/04/Huong-Giang-Toi-xau-nhat-vao-buoi-toi-khi-ve-nha_Tin180.com_001.jpg

Những ngày cắp sách tới trường đọng lại trong chị những kỷ niệm gì?

Tôi không có nhiều ấn tượng về trường cấp I, II vì tôi chuyển trường liên tục theo bố mẹ. Có nơi học được một học kỳ, thậm chí 3 tuần đã chuyển qua trường khác. Tới năm lớp 7 là tôi tự cầm học bạ đi xin học được rồi. Có lẽ vì thế tôi rất nhanh hòa nhập và thích việc thay đổi, di chuyển nơi ở.

Chỉ tới khi học cấp 3, tôi mới có những người bạn thực sự. Tôi nhớ nhất là cảm giác khi là học sinh chuyên Nguyễn Trãi (Hải Dương) và mặc bộ đồng phục đi ra đường. Đó là cảm giác tự hào và được mọi người đều yêu quý, tin là một học sinh ngoan.

Trong ngày, khoảnh khắc xấu nhất của chị là khi nào?

Có lẽ là lúc tôi trở về nhà sau một ngày làm việc. Đây là khoảng thời gian mà dường như mọi năng lượng đã cạn và cần “sạc pin”. Có nhiều hôm tôi lăn ra ngủ mà chưa kịp ăn uống, thay đồ.

Thế mới thấy khâm phục những người phụ nữ phải lao vào nấu ăn, dọn nhà, chăm con…ngay sau một ngày làm việc vất vả.

Hào nhoáng bên ngoài không làm người khác trân trọng

Không phủ nhận rằng nghề người mẫu đã nuôi sống chị và giúp việc học của chị không bị ngắt quãng, song hành cùng nó là những cái bẫy mà nghề mẫu đã “giăng” ra, chị không bị “sứt đầu, mẻ trán” và vẫn rất ung dung, bí quyết của chị là gì?

Tôi được anh Tạ Nguyên Phúc và anh Thanh Long, giám đốc công ty PL xác định rõ tư tưởng ngay khi mới bắt đầu vào nghề. Tôi nghĩ đơn giản mình làm người mẫu cũng như mọi nghề khác: nhà báo, công an, bác sỹ...Nghề nào cũng có những cái bẫy vô hình, ranh giới mỏng manh mà người ta dễ phạm sai lầm.

Nhiều nghệ sỹ quan niệm nghệ sỹ thì phải thế này, phải thế kia rồi để mình cuốn theo những cám dỗ. Song thực tế, chỉ những ai có đam mê, nhiệt huyết, tài năng thực sự mới được mọi người thừa nhận và tôn trọng.

Còn những cái hào nhoáng bên ngoài không làm nên sự trân trọng từ người khác.

Bộ trang phục kinh dị nhất mà chị đã từng mặc? Trông nó thế nào?

Đó là lần đầu tiên tôi trình diễn, nhưng không phải trên sân khấu mà ở hội cắm trại của Đoàn thanh niên thành phố, nơi tôi tham gia hoạt động thanh niên tình nguyện.

Tôi diễn thời trang kinh dị cùng một anh trong đội. Cả hai đều mặc đồ biến tấu từ bao dứa, đeo mặt nạ, đi chân không, trình diễn quanh lửa trại. Mọi người đều rất hào hứng và dành các tràng pháo tay cho những sáng tạo độc đáo đó.

http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/04/Huong-Giang-Toi-xau-nhat-vao-buoi-toi-khi-ve-nha_Tin180.com_002.jpg

Chị đã hài lòng về các số đo của mình chưa? Chị có nghĩ rằng nếu sửa vòng 1 thì chị sẽ có một vị trí cao hơn?

Tôi hài lòng với cơ thể mình và thấy mình rất may mắn có vẻ ngoài như bây giờ. Chẳng có ai hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc không tì vết và tôi vui vẻ chấp nhận điều đó. Tôi nghĩ sự cuốn hút của một người sẽ toát ra từ thần thái, sự vui vẻ, tự tin.

Và tôi tiết lộ thêm với anh là đi giải phẫu thẩm mỹ sẽ rất đau, mà tôi lại sợ đau thế nên tôi cứ… để nguyên vậy thôi (cười lớn)

Đã có nhiếp ảnh gia nào gạ gẫm chị chụp ảnh nude chưa? Chị nhìn nhận như thế nào về những bức ảnh khỏa thân?

Tôi chưa từng nhận được đề nghị chụp nude và nếu có thì cũng sẽ từ chối. Một trong các nguyên tắc của tôi là không chụp ảnh nude nên chắc chắn bạn sẽ không bao giờ thấy các ảnh nude của tôi.

Nếu được xử lý ánh sáng khéo léo thì ảnh nude sẽ là các tác phẩm nghệ thuật tinh tế nhưng cũng sẽ rất dễ để trở thành phản cảm. Nó phụ thuộc rất lớn vào tài năng và gu thẩm mỹ của nhiếp ảnh gia.

Sao tôi có thể vượt đèn đỏ được?

Đã bao giờ chị gửi tin nhắn hoặc gửi email nhầm người chưa?

Tôi chưa bị nhầm bao giờ nhưng lại rất hay nhận các tin nhắn nhầm. Mọi người trong giới thường hay nhắn tin nhắn nhầm cho tôi với chị phóng viên của một tờ báo điện tử.

Có điều gì trong quá khứ khiến chị lúng túng đến mức chị rất muốn có cỗ máy thời gian để quay lại xóa chúng?

Có những việc mình xử lý không khéo gây nên những hiểu lầm đáng tiếc, nhưng chưa có gì tới mức tôi phải cầu mong quay lại xóa chúng.

Lúc rảnh rỗi, chị có túm năm, tụm ba ngồi buôn chuyện cùng với bạn bè không?

Có chứ. Tôi vẫn đi café cùng bạn bè và tán gẫu về cuộc sống, công việc. Được nói chuyện, tâm sự với bạn bè khiến mình thấy thoải mái và là cách xả stress rất hiệu quả.

Các chị nói về chuyện gì? Có hay nói xấu đàn ông không?

Khi nào có gia đình thì sẽ có chuyện để buôn về gia đình và các đức ông chồng. Còn bây giờ thì đó không phải mối quan tâm của tôi và bạn bè cùng lứa.

Chị có trực giác để cảm nhận được đâu là người đàn ông tốt và đâu là người đàn ông… xấu?

Ấn tượng ban đầu chiếm tới 50% cảm giác của tôi nhưng phải cần thời gian và tiếp xúc nhiều lần mới có thể biết chắc được. Theo tôi, chẳng có ai là người hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu. Ai cũng có điểm này, điểm kia, ngay cả chính bản thân mình.

Nên đừng cố công tìm một người tốt hoàn hảo, hãy tìm người có quan điểm, sở thích, và mục tiêu trong cuộc sống hợp với mình.

Tên đầy đủ: Trần Thị Hương Giang

Ngày sinh: 16/1

Cung: Ma Kết

Chiều Cao: 1m80

Cân nặng: 55kg

Cảm thấy yêu gì nhất trên cơ thể: Nụ cười

Điều khiến Giang cười phá lên gần đây nhất là: xem phim "Đại Binh, Tiểu Tướng"

Một tên khác mà mọi người thường gọi Giang: Béo

Hai vật luôn nằm trong túi xách của Giang: điện thoại + 1 lá bùa may mắn

Ngoài công việc làm một người mẫu, Giang còn đang: đại sứ cho nhiều chương trình

Số đôi giày cao gót Giang sở hữu: > 30

Luật riêng dành cho bản thân: không |diễn bikini, diễn ở bar, chụp hình nude|

Sẽ ngất xỉu nếu đột nhiên thấy: Ma

Con vật đang nuôi: không có

Nếu có dịp đi nước ngoài, nơi thích đến nhất là: Caribbean, Italy

Nếu có ai đó khen Giang đẹp, Giang sẽ: cám ơn và tìm một điểm để khen lại

Câu hỏi “vấn đáp” dành cho hoa hậu: Có 3 người đang đứng chờ tại một trạm xe bus như sau: một là người yêu của Giang, một là người bạn thân luôn giúp đỡ Giang, một người bệnh nặng đang hấp hối. Trời mưa tầm tã và xe hơi của Giang chỉ có 2 chỗ ngồi. Giang sẽ:

Giang sẽ chở người bệnh vào trước vì người ấy đang cần, còn bạn thân và bạn trai của Giang có thể chờ và tám với nhau được mà :)

Theo Hoahoctro
(source: http://tin180.com/vanhoa/2010/04/11/huong-giang-toi-xau-nhat-vao-buoi-toi-khi-ve-nha/ )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét