
HÆ¡n hai mươi năm cầm dao mổ, tôi không dùng má»™t đồng tiá»n “cảm Æ¡n†cá»§a bệnh nhân. Nếu hỠđưa tiá»n chắc chắn tôi không lấy, cÅ©ng tránh mặt không cho gặp riêng.
Ngưá»i ta gá»i ông ná»™i tôi là “cụ lang từ†bởi ông vừa bốc thuốc nam vừa là m “ông từ†trông coi đình là ng. Ngà y nà o ông cÅ©ng quét dá»n, thắp nhang, đốt đèn, thay nước các ban thá». Äình Ä‘á»n là ng tôi rá»™ng lắm, thá» Pháºt, thá» Thánh, thá» Thà nh Hoà ng rất uy nghi. Tôi vẫn nhá»› hình ảnh ông ngồi bên cái chõng tre giữa sân đình phÆ¡i đầy thảo dược dân dã. Ngưá»i là ng ai ốm Ä‘au gì cÅ©ng chạy đến ông kể lể bệnh tình. Có khi ông bảo “phải Ä‘i lên tỉnhâ€, có khi ông bốc mấy ấm để há» Ä‘em vá». Ông nói “sống là gieo nhân, là m má»™t việc tốt là gieo má»™t cái nhân là nh, thuốc nà y ông hái được thì cho ngưá»i ta là m phúc…â€.
http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/13/files/2010/09/pccumc501.jpg
Ảnh minh há»a (Nguồn: Internet)
Nối tiếp truyá»n thống gia đình, hiện nay tôi là m bác sỹ ở má»™t bệnh viện TW lá»›n có mệnh danh “lò mổ†vá»›i công việc hà ng ngà y là mổ, mổ và mổ. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, hÆ¡n hai mươi năm nay, không thể nhá»› bao nhiêu bệnh nhân đã qua “tay dao†cá»§a tôi. Nhiá»u khi chỉ tranh thá»§ ra ăn vá»™i há»™p cÆ¡m đã nguá»™i rồi lại và o mổ tiếp, có những hôm trá»±c mấy ngà y đêm. Vợ tôi kết luáºn “anh đúng là cái nghiệp bác sỹ chứ không phải là cái nghá»â€¦â€.
Những năm Ä‘i là m thạc sỹ, tiến sỹ, sau tiến sỹ ở Pháp, Mỹ, Äức... há» mở rá»™ng cá»a cho tôi định cư và là m việc tại bệnh viện lá»›n vá»›i mức thu nháºp dà nh cho chuyên gia nhưng tôi nhất quyết vá» nước. CÅ©ng là kiếp ngưá»i, sống ở đâu chẳng má»™t cuá»™c Ä‘á»i mấy chục năm. CÅ©ng là bác sỹ, là m việc ở đâu chẳng mổ xẻ. Tôi muốn sống và là m việc trên quê hương đất nước mình, chữa bệnh cho dân mình, chẳng lẽ chỉ vì tiá»n mà phải sống xa xứ nÆ¡i mình không thÃch?
HÆ¡n hai mươi năm mặc áo blouse, toà n bá»™ thu nháºp cá»§a tôi từ bảng lương bệnh viện, gồm lương và các phụ cấp theo quy định chung. Không có phòng khám tư, cÅ©ng không tham gia “cổ phần†phòng khám nà o, ngoà i công việc bệnh viện tôi đà o tạo kinh nghiệm chuyên môn cho thế hệ bác sỹ trẻ và sinh viên các trưá»ng ÄH Y. Thá»i gian rảnh Ãt á»i dà nh cả cho gia đình, chúng tôi sống trong má»™t căn há»™ táºp thể Ä‘i thang bá»™ kiểu cÅ© đã sá»a sang chút Ãt, chưa đủ tiá»n chuyển đổi sang chung cư hiện đại. Hai vợ chồng Ä‘i lại bằng xe máy, con há»c trưá»ng công.
HÆ¡n hai mươi năm cầm dao mổ, tôi không dùng má»™t đồng tiá»n “cảm Æ¡n†cá»§a bệnh nhân. Nếu hỠđưa tiá»n chắc chắn tôi không lấy, cÅ©ng tránh mặt không cho gặp riêng. Äôi khi má»™t đồng nghiệp tá»± dưng đưa tiá»n mà không thể từ chối, cÅ©ng chẳng biết cá»§a nhà nà o. Số tiá»n đó tôi Ä‘em sang phòng háºu phẫu cho những cụ già , trẻ em, bệnh nhân nghèo hoặc gá»i bà xã là m từ thiện, công đức. Ngưá»i ta và o viện đã khổ sở lắm rồi, có khi phải Ä‘i vay Ä‘i mượn rồi lại cóp nhặt từng đồng trả nợ. Trong lúc khốn khó lại phải bá»›t xén ăn tiêu cá»§a mẹ già , con thÆ¡ để bá» và o phong bì “cảm Æ¡n†bác sỹ. Những đồng tiá»n khổ sở, cÆ¡ cá»±c như váºy mà cÅ©ng có bác sỹ ngang nhiên bá» túi. Cứu ngưá»i đâu phải ban Æ¡n mà là trách nhiệm táºn tâm cá»§a ngưá»i đã mang trong mình cái Nghiệp Bác Sỹ. Chẳng lẽ cứu ngưá»i ta xong là có quyá»n cầm những đồng tiá»n “cảm Æ¡n†như thế sao? Tiá»n ấy mà có thể mua sắm ăn ngon, mặc đẹp, xe đẹp cho bác sỹ và những ngưá»i thân hay sao?
Dân mình chá»§ yếu công chức, nông dân, có mấy ai sung túc. Cho dù nhà bệnh nhân là đại gia già u có tôi cÅ©ng không cầm tiá»n cá»§a há», chắc chắn tiá»n ấy sẽ là m tôi mất Ä‘i những thứ quý giá hÆ¡n ở tương lai. Tôi tin số pháºn, nếu số già u thì hai bà n tay mình sẽ là m nên má»™t cách trong sạch, nếu số nghèo thì dẫu có bao nhiêu cÅ©ng “cá»§a thiên trả địa†hết mà thôi. Tà i sản tôi muốn tÃch lÅ©y không phải là tiá»n cá»§a mà là những hạt giống phúc đức - những việc tốt hà ng ngà y - đồng tiá»n không trong sạch sẽ là m hao tổn tà i sản quý báu đó. Tuy cuá»™c sống bình dân nhưng tôi luôn thấy vui vẻ, tá»± tin, hạnh phúc, ai già u kệ há».
Tôi không mặc cảm ngại ngùng khi bạn bè mua biệt thá»±, xe hÆ¡i, có ngưá»i còn sắp mua cả máy bay. Nhưng tôi rưng rưng thấy mình thua kém trước bác nông dân nghèo dùng tiá»n (được Ä‘á»n bù đất) xây trưá»ng há»c cho trẻ em, trước anh lái đò xây cầu cho dân là ng Ä‘i lại. Há» Ãt há»c hÆ¡n tôi, cuá»™c sống khổ hÆ¡n tôi, há» nghèo hÆ¡n tôi váºy mà tấm lòng há» cao đẹp và nhân ái thế ! Ai là m việc thiện cÅ©ng đáng quý, nhưng nghèo như há» mà dám lấy toà n bá»™ tà i sản ra là m việc thiện thì má»›i là những ngưá»i vô cùng già u có mà tôi ngưỡng má»™.
Ông ná»™i tôi ngà y xưa nói “lương tháng là tiá»n lúc ở trên trần, lương thiện là tiá»n khi vá» cõi âm. Phúc đức là cá»§a cải vững bá»n từ Ä‘á»i nà y sang Ä‘á»i khác, nếu mình chỉ hưởng mà không tÃch và o thì Ä‘á»i sau cạn kiệt…â€. Cuá»™c Ä‘á»i còn bao nhiêu thân pháºn éo le, bao nhiêu ngưá»i cÅ©ng là m việc vất vả mà thu nháºp thấp. Mình được là m bác sỹ cứu chữa bệnh, có cái duyên gieo hạt nhân là nh, tÃch thêm phúc đức cho con cháu - kiếp nà y như váºy là may mắn lắm rồi ! Còn nếu đúng là tôi mang “nghiệp bác sỹ†thì cÅ©ng cần phải “trả nghiệp†cho nhẹ gánh.
Gia đình tôi không già u nhưng vẫn đủ sống bình thưá»ng, Ä‘iá»u quan trá»ng là chúng tôi bình an, hạnh phúc, các con ngoan và há»c giá»i. Má»—i lần vá» quê, bước và o đình là ng tôi thấy lòng thanh thản nhẹ nhà ng, lúc nà o tôi cÅ©ng tá»± tin chắp tay nhìn và o gương mặt đức Pháºt hiá»n từ. Tôi không cần đến những cái phong bì ai oán, không cần đến những khoản “hoa hồng†cá»§a các hãng thuốc bởi tiá»n nà o cÅ©ng móc từ túi ngưá»i bệnh mà ra đó thôi.
Gần đây ngưá»i ta nói nhiá»u vá» thu nháºp từ “kê đơn†cá»§a bác sỹ, theo tôi thấy thì không phải bác sỹ nà o cÅ©ng là m như váºy. Các nhà cung cấp thuốc nói “anh không kê đơn thì những ngưá»i khác vẫn là m, giá thuốc cÅ©ng vẫn thế rồi !â€. Quan Ä‘iểm cá»§a tôi là nếu cùng thà nh phần, công dụng tôi sẽ kê loại giá rẻ hÆ¡n cho bệnh nhân. Việc kê đơn theo gốc thuốc cÅ©ng không ổn vì khi bệnh nhân cầm đơn ra hiệu thuốc vẫn bị tư vấn mua những loại Ä‘em lại lãi suất cao cho há». Mong sao thuốc cÅ©ng cạnh tranh nhau vá» giá cả giống hà ng tiêu dùng để dân đỡ khổ và má»™t bá»™ pháºn bác sỹ không có cÆ¡ há»™i là m việc bất lương.
Trên đây là những trải lòng cá»§a tôi sau khi Ä‘á»c tâm sá»± cá»§a hai bác sỹ trẻ đăng trong chuyên mục nà y. Có thể bây giá» các em thấy nghá» bác sỹ quá vất vả mà thu nháºp chẳng đáng là bao nhưng đó là nghá» chúng ta đã chá»n. Nếu các em thi và o trưá»ng Y vá»›i suy nghÄ© “là m bác sỹ sẽ già u†thì tôi khuyên nên bá» sá»›m. Còn nếu các em thá»±c sá»± yêu nghá», muốn là m bác sỹ để cứu ngưá»i thì hãy chấp nháºn má»™t cuá»™c sống giản dị vá» váºt chất, đừng bao giá» cầm những đồng tiá»n kèm theo nghiệp chướng kẻo tổn hại vá» sau. Bác sỹ giá»i, trình độ chuyên sâu, là tay mổ chÃnh cÅ©ng có thu nháºp cao từ bệnh viện.
Tôi cÅ©ng mong sá»›m có những quy chế tốt hÆ¡n cho bác sỹ trẻ má»›i ra trưá»ng nói riêng và ngà nh Y nói chung. Tuy nhiên Ä‘iá»u ước lá»›n nhất cá»§a tôi là chÃnh sách phúc lợi cá»§a nhà nước cho ngưá»i già , trẻ em, ngưá»i nghèo… Giá như ngưá»i bệnh chỉ chết vì Y há»c bó tay chứ không phải chết vì thiếu tiá»n chữa bệnh hay thiếu tiá»n mua thuốc.
Từ Thanh
(theo vnexpress)
(source: http://tin180.com/thegioiblog/ban-doc-lam-bao/20100901/toi-tha-ngheo-chu-khong-nhan-phong-bi-cua-nguoi-benh.html )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét