Trang tin điện tử Tin180.com

Thứ Tư, 3 tháng 3, 2010

Hoa hau Quy ba cua toi Bong hoa Muong lan dan

Lần đầu tiên trong nghề cầm bút, tôi sử dụng nhân xưng
Lần đầu tiên trong nghề cầm bút, tôi sử dụng nhân xưng "tôi" vào bài viết bởi đây là một ngoại lệ: viết về những thí sinh Hoa hậu Quý bà, những người đã có cùng tôi vài tuần "thi đấu". Những người mà tôi không thể chọn thời điểm nào thích hợp hơn 8/3 để viết.

Với góc nhìn của người trong cuộc, tôi tự cho mình chút ích kỷ để viết theo những gì mà tôi chứng kiến và cảm nhận về họ - những người bạn tôi có được từ một cuộc thi nhan sắc.

Với riêng tôi - họ không chỉ là những "đối thủ" hay "hoa hậu" ở một thời điểm, mà còn nhiều hơn thế...

Về bông hoa Mường

Với tính chất đặc biệt của cuộc thi, những "đối thủ" của tôi vô cùng đa dạng cả về lứa tuổi và hình thức. Nhưng họ có một điểm chung: là những người phụ nữ tương đối thành đạt trong xã hội.

Trong mặt bằng đó, có Nguyễn Thị Huyền, bố người Kinh, mẹ người Mường nên Huyền mang họ Nguyễn, nhưng coi mình là người Mường. Cô gái đến từ Hòa Bình hầu như không tạo cho tôi ấn tượng nào đặc biệt, trừ việc cô nhập cuộc hơi muộn hơn mọi người.

http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/03/Hoa-hau-Quy-ba-cua-toi-Bong-hoa-Muong-lan-dan_Tin180.com_001.jpg

Nguyễn Thị Huyền tại cuộc thi Hoa hậu Quý bà. Ảnh: Đoàn Bảo Châu

Nhưng Huyền không mất quá nhiều thời gian để khiến mọi người cảm thấy gần gũi, quý mến - trong đó có tôi. Cái cách nói chuyện nhẹ nhàng thoang thoảng kiểu con gái dân tộc, sớm tách Huyền ra khỏi các quý bà thành thị.

Ở vòng thi thứ hai, vô tình tôi và Huyền được phân ở cùng phòng vì cả hai đều có tên vần H. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy có phần ân hận và hối tiếc vì sự vô tâm của mình. Tôi không để ý cứ mỗi lần mình ríu rít nói chuyện điện thoại với chồng con, Huyền lại lặng lẽ lảng ra xa, hay trốn vào góc nào đó tư lự.

Sau vài ngày, Huyền nhẹ nhàng hỏi thăm về gia đình tôi, rồi im lặng một lúc, Huyền khẽ nói: "Lẽ ra em cũng đã có hai con như chị. Con em cũng trạc tuổi con chị". Tôi hỏi: "Thế các cháu đâu, sao chẳng bao giờ thấy em gọi điện cho tụi nó?"

"Các cháu mất cả rồi! Em cũng đã ly hôn..."

Khỏi phải nói tôi đã ngỡ ngàng đến cỡ nào. Một hồi lâu sau, tôi vẫn không biết phải nói gì, làm gì với Huyền. Thực ra, nói gì cũng thành thừa thãi.

"Chuyện cũng qua vài năm rồi chị ạ!" Hiểu cảm giác của tôi. Huyền nhẹ nhàng chia sẻ bằng một giọng rắn rỏi.

Hạnh phúc đến đẹp như giấc mộng...

Sinh ra trong một gia đình có bố là bộ đội, mẹ là giáo viên, tuổi thơ Huyền trôi qua yên ả trong tình yêu thương của gia đình. Đầu những năm cấp ba, trường vừa dạy phổ thông vừa có lớp học trung cấp văn hóa - nghệ thuật buổi chiều, Huyền đăng ký học.

Khi hoàn tất chương trình, Huyền về làm tại Trung tâm Văn hóa Hòa Bình. Mối tình đầu đến với cô gái 19 tuổi giản dị và lãng mạn . Một ngày, có chàng trai đến nơi Huyền làm liên hệ công việc. Họ tìm được cảm xúc chung ngay từ lần gặp đầu tiên. Tình yêu đến tự nhiên lung linh sắc màu.

http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/03/Hoa-hau-Quy-ba-cua-toi-Bong-hoa-Muong-lan-dan_Tin180.com_002.jpg

Suốt cuộc thi, Huyền vui vẻ hoạt bát tham gia mọi hoạt động, Ảnh: HH

Dù cách nhà Huyền đến 60km, nhưng đều đặn tuần một vài buổi anh đến thăm người yêu. Hạnh phúc trọn vẹn sau một năm quen biết, họ ra mắt họ hàng bằng một đám cưới.

Không lâu sau, Huyền có tin vui. Đôi trẻ cùng gia đình ngất ngây vui sướng chờ đón thành viên mới. Đây là đứa cháu đầu tiên của hai bên gia đình.

Qua 9 tháng 10 ngày, Huyền sinh một bé gái kháu khỉnh. Hai vợ chồng ngất ngây sung sướng trong niềm vui làm cha mẹ, được hàng ngày ôm ấp, nhìn đứa trẻ lớn lên. Với Huyền lúc đó, cuộc đời là một giấc mơ hạnh phúc...

... bỗng phút chốc vỡ vụn

Chừng một tháng tuổi, da cháu bé bỗng trở nên vàng vọt khác thường. Sau đó là ba tháng ròng rã vợ chồng Huyền ra vào bệnh viện. Các bác sĩ làm nhiều xét nghiệm nhưng vẫn không tìm được căn nguyên bệnh, trong khi con gái Huyền ngày một yếu đi.

Tình hình ngày càng xấu, vợ chồng Huyền đưa con về nhà, đến 5 tháng tuổi cháu bé mất. Huyền rơi vào những ngày tuyệt vọng. Khóc hết nước mắt, đêm đêm Huyền đi lại như người mộng du trong nỗi nhớ thương cùng cực. Chồng Huyền cũng lặng lẽ nén chặt nỗi đau vào lòng để làm chỗ dựa tinh thần cho vợ.

Thời gian rồi cũng dần xoa dịu nỗi đau. Vài năm sau, vợ chồng Huyền lại khấp khởi với một mầm sống mới đang thành hình. Lần này hai vợ chồng chăm sóc thai nhi cẩn thận tuyệt đối, khám định kỳ và ăn uống thận trọng. Niềm vui sắp được làm mẹ lại làm Huyền lâng lâng. Hai vợ chồng trông chờ từng giờ phút để được ôm con vào lòng.

Lần này là một bé trai. Cả nhà Huyền mừng vui chào đón con cháu. Thận trọng, hai mẹ con được làm rất nhiều xét nghiệm, bé không có biểu hiện khác thường, hai mẹ con khỏe mạnh. Vợ chồng đưa con về trong niềm vui vô bờ.

http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/03/Hoa-hau-Quy-ba-cua-toi-Bong-hoa-Muong-lan-dan_Tin180.com_003.jpg

Những cuộc thi mang tính vận động như leo núi, chạy bộ, tennis... Huyền đều về nhì hay ba, Ảnh: HH

Nhưng nỗi đau lại ập đến khi cháu bé có biểu hiện vàng da giống như chị. Nỗi ám ảnh tuyệt vọng của gia đình. Không chỉ có bé, mà cả bố mẹ cũng trải qua hàng loạt xét nghiệm.

Vài ngày sau, vợ chồng Huyền chết lặng khi bác sĩ thông báo. "Anh chị bị trùng gien, một dạng như trùng huyết thống. Đây là nguyên nhân gây bệnh cho cháu. Tốt nhất anh chị không nên sinh con nữa vì bé sẽ rơi vào trường hợp tương tự..."

Tưởng như một chiếc hố sâu đột ngột sụp dưới chân vợ chồng Huyền. Hai vợ chồng rơi xuống rồi chìm sâu trong đáy hố khi đến ba tháng tuổi, cháu bé thứ hai ra đi.

Lần này, nỗi đau lại chất thêm lên vết sẹo cũ khiến cả gia đình suy sụp. Đêm đêm, hai vợ chồng ôm nhau khóc. Trong cùng cực đau khổ, Huyền nói lời chia tay chồng. Anh là con trưởng, cần sinh con nối dõi.

Chồng Huyền chỉ biết ôm vợ bật khóc. Sau vài năm, anh lấy vợ và sinh con khỏe mạnh.

Còn lại một mình, nhìn mẹ, nhìn gia đình, Huyền quyết tâm đối diện với nỗi đau, làm lại cuộc đời. Trong những ngày này, Huyền lấy công việc làm vui và cố gắng giữ tinh thần lạc quan, mạnh mẽ.

Với cương vị một cán bộ văn hóa tỉnh, Huyền xông xáo tham gia vào các hoạt động phong trào. Những dịp đó mang lại cho Huyền nhiều cơ hội tình yêu nhưng cô chưa sẵn sàng. Dường như quanh đâu đó, nỗi đau cũ vẫn còn ám ảnh.

Và Huyền đăng ký dự thi Hoa hậu quý bà trong sự phân vân lo lắng của mẹ, lo con gái đi xa, lo những chuyện cũ sẽ bị khơi lại làm đau Huyền... nhưng bà sớm yên tâm vì thấy Huyền tràn đầy mạnh mẽ, tự tin. Biết đâu, đó là cơ hội mang đến cho con bà hạnh phúc mới? Lòng người mẹ đầy phấp phỏng.

http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/03/Hoa-hau-Quy-ba-cua-toi-Bong-hoa-Muong-lan-dan_Tin180.com_004.jpg

Nguyễn Thị Huyền và Hoa hậu quý bà Việt Nam 2009 Hoàng Thị Yến. Ảnh: toitim.net

"Cho cô ôm cháu thật chặt"

Suốt cuộc thi, Huyền vui vẻ hoạt bát tham gia mọi hoạt động, đặc biệt những cuộc mang tính vận động như leo núi, chạy bộ, tennis... Huyền đều về nhì hay ba. Thậm chí cuộc thi xe đạp đôi, tôi và Huyền là một cặp, nhưng cái người mảnh khảnh lóng cóng là tôi chỉ làm vướng víu. Thế là đề nghị tôi co chân lên để Huyền đạp một mình, đèo tôi phía sau và về đích thứ 4.

Trong lịch hoạt động, chúng tôi có chuyến đi thăm từ thiện tại trung tâm người già neo đơn và trẻ mồ côi. Nhìn những đứa trẻ chạy túa ra ôm chân níu tay chúng tôi, Huyền òa khóc. Tiếng khóc bật ra nức nở khiến tôi không kìm được nước mắt.. Những người xung quanh không hiểu tưởng chúng tôi mau nước mắt, nhưng tôi biết Huyền đang cảm thấy thế nào, và tôi thấy xót xa.

Huyền ôm chặt mấy đứa trẻ vào lòng khóc nức, tay vuốt tóc chúng.

http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/03/Hoa-hau-Quy-ba-cua-toi-Bong-hoa-Muong-lan-dan_Tin180.com_005.jpg

Huyền (ngoài cùng bên trái) cùng các bạn thí sinh, Ảnh: Hoàng Hường

Cuộc thi kết thúc, Huyền không được giải gì. "Em biết thừa từ lúc đăng ký, em tham gia cho vui chứ giải quan trọng gì, được đi chơi là thích rồi". Sau giây phút ở trại trẻ, Huyền lại phơi phới rắn rỏi như lúc ban đầu.

Chúng tôi chia tay nhau rồi nhắn tin điện thoại liên tục, cảm giác như tôi mới có thêm một cô em gái, ríu ra ríu rít.

Bẵng đi một hai tháng, một ngày sát Tết Canh Dần, Huyền gọi điện: "Giờ này..., ngày này... chị lên Hòa Bình nhé. Em tổ chức đám cưới".

Những ngày thí sinh Hoa hậu quý bà Huyền xúng xính trên sân khấu, một người đàn ông lặng lẽ nhìn ngắm và sau đó mang lại cho em vương miện tình yêu, phần thưởng quý giá nhất từ cuộc thi.

Ngày cưới Huyền tôi kẹt công việc không lên được, nhưng tự hứa sẽ lên Hòa Bình một ngày gần đây. Tôi mong ngày ấy sẽ nhận được tin vui mới của Huyền.

Sau giông bão, bông hoa Mường lại tỏa hương!

Theo Tuanvietnam
(source: http://tin180.com/vanhoa/?p=20969 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét